XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_61

“Nếu là lỗi của đại ca, ta sẽ đánh hắn cho ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng rất trượng nghĩa!

Thẩm Thiên Phong vừa bước vào sảnh trước, sau khi nghe thấy thì hơi sửng sốt, đang định quay đầu bỏ đi thì tiểu phượng hoàng đã kêu chíp chíp sung sướng xông tới, nhảy vào lòng hắn muốn được vuốt ve. Tần Thiếu Vũ không có ở đây, cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài tìm một người có vết chai trên tay, sờ lên rất sảng khoái!

“Đại ca?”. Thẩm Thiên Lăng nghe tiếng động, bước ra khỏi phòng ngủ.

Chạy không thoát, Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn ngoài ôm lấy tiểu phượng hoàng vào trong. “Diệp cốc chủ thế nào rồi?”

“Tự ngươi xem đi”. Thẩm Thiên Lăng đứng trên cùng chiến tuyến với đại tẩu.

Thẩm Thiên Phong: …

“Ta đi ngủ đây”. Thẩm Thiên Lăng ra cửa.

“Chíp!”. Cục Bông do dự một chút, sau đó quyết đoán lựa chọn được vuốt ve, xoè cánh thẳng tắp!

Thẩm Thiên Phong mang nó vào phòng, Diệp Cẩn đang tựa ở đầu giường nhắm mắt an thần.

“Tỉnh rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng khom lưng đặt Cục Bông dưới đất, ngồi ở đầu giường.

Tiểu phượng hoàng lập tức không vui, nhảy từ dưới đất lên giường. “Chíp!”

Diệp Cẩn ôm nó vuốt ve, đáy mắt mang ý cười.

“Ăn cơm xong thì ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta ở sát vách, có gì thì gọi”

“Đa tạ”. Lần này Diệp Cẩn không đối nghịch với hắn, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

Có một số việc nếu không giải thích rõ, vướng mắc trong lòng mãi mãi cũng không xoá được.

CHƯƠNG 105: ĐOẠN ÁI TÌNH CẨU HUYẾT!

Thẩm Thiên Lăng tuy thức thời mà ra ngoài nhưng vẫn rất muốn nghe lén đại ca hắn, vì vậy hèn hạ áp sát vào cửa mà nghe. Ám vệ trên nóc nhà thấy vậy lập tức cảm thán, công tử nhà ta thật MOE, cái đuôi xù nhất định cũng đang khẩn trương run rẩy. Sau đó bọn họ mang Thẩm Thiên Lăng nhảy lên nóc phòng, còn giúp hắn vạch ra một mảnh ngói!

Thân thiết kiểu này đương nhiên phải được LIKE một cái!

Thẩm tiểu thụ dùng ánh mắt tỏ ra biết ơn, sau đó nín thở nhìn vào trong, kết quả đúng lúc nhìn thấy đại ca hắn đứng lên ra ngoài.

Í í sao lại đi rồi! Thẩm Thiên Lăng hơi >_<. Cơ bản là chưa nói được mấy câu, càng miễn bàn làm những chuyện khác!

“Ở trên đó làm gì?”. Thẩm Thiên Phong đứng trong sân cau mày.

Thẩm tiểu thụ bình tĩnh nói. “Ngắm bầu trời sao bao la”

“Xuống đây!”. Thẩm Thiên Phong vươn tay. “Không sợ té sao?”

Thẩm Thiên Lăng thành thật đạp thang leo xuống nóc nhà, sau đó hỏi. “Cục Bông đâu?”

“Ở bên trong”. Thẩm Thiên Phong dùng ánh mắt “Ngươi dám vào lấy thử xem” nhìn đệ đệ hắn!

Thẩm tiểu thụ lập tức thức thời nói. “Vậy để nó ngủ với Diệp cốc chủ một đêm cũng được.

“Ngươi cũng ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong xoay người về phòng.

Thẩm Thiên Lăng đi theo.

“Có việc gì?”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.

“Nếu ngươi không muốn ở bên Diệp cốc chủ thì đừng đối xử tốt với hắn như vậy”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu không tình hình sẽ ngày càng tệ hơn”

Thẩm Thiên Phong ngồi bên bàn rót chén trà. “Hắn kêu ngươi nói sao?”

“Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có điều Diệp cốc chủ muốn biết vì sao năm ấy ngươi không từ mà biệt”

Thẩm Thiên Phong ngửa đầu uống cạn chén trà, trầm mặc không nói gì.

“Trốn tránh cũng phải có mức độ”. Thẩm Thiên Lăng bất bình thay cho đại tẩu. “Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói là Diệp cốc chủ, ngay cả ta cũng ngứa mắt”

Thẩm Thiên Phong vẫn không nói lời nào.

Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lạy hắn, tính nết gì thế này! Thật muốn lật bàn! Vì vậy Thẩm Thiên Lăng hắng giọng một cái, hướng dẫn từng bước. “Chuyện giữa hai người, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Thật ra không phức tạp như ngươi nghĩ, huống chi Diệp cốc chủ ngoại trừ hay tức giận thì cũng không có khuyết điểm, ngươi còn có gì đâu mà không được tự nhiên?”

Trong phòng vẫn yên lặng, một lát sau, Thẩm Thiên Phong rốt cuộc thấp giọng khàn khàn nói. “Ta có con”

“Khụ khụ…”. Một tiếng sét giáng xuống giữa trời nắng, Thẩm tiểu thụ nãy giờ nói chuyện khát nước nên rót trà uống, kết quả một ngụm toàn bộ cống hiến cho cái bàn.

Đại ca hắn vừa nói gì?

WTF WTF nhất định là ảo giác!

“Tiểu Cẩn nói gì với ngươi?”. Thẩm Thiên Phong nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Đây là ánh mắt gì chứ… Thẩm tiểu thụ khẩn trương nuốt nước bọt. “Nói các ngươi vốn đang êm đẹp thì đột nhiên ngươi không từ mà biệt, sau đó còn đối nghịch khắp nơi với hắn!”

“Không từ mà biệt là vì một hiệu buôn của Nhật Nguyệt sơn trang xảy ra chuyện, ta phải về xử lý”. Thẩm Thiên Phong nói. “Mà trong lúc đó hắn bế quan chế thuốc, nửa tháng sau mới xuất quan”

Thẩm Thiên Lăng thân thiết giúp hắn rót một chén nước, bởi vì hình như chuyện rất dài, đương nhiên phải khát!

“Ta vốn định nửa tháng sau quay lại, vì vậy cũng không từ biệt với hắn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chuyện của hiệu buôn cũng giải quyết xong rất nhanh, trước khi đi hương thân ở nơi đó mở tiệc tiễn đưa, vì vậy ta uống hơi say”

Thẩm Thiên Lăng thầm >_< mà chà xát tay. Chẳng lẽ say rượu mất lý trí, xx với cô nương nhà người ta, vì vậy có một đứa con mập mạp?

Nếu vậy quả thật cặn bã!

“Sau khi xong tiệc, ta muốn ra bờ sông hóng gió cho tỉnh một chút, lại có người lén theo dõi sau lưng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lúc đó tưởng là người của Ma giáo nên định dẫn hắn tới rừng cây hẻo lánh, sau khi ra tay mới biết đối phương chỉ là một cô nương”

Thẩm Thiên Lăng: …

Loại tình tiết phổ biến trong phim này!

“Lúc đó ta thấy nàng hơi quen mắt, muốn dừng lại hỏi là ai, đáng tiếc nàng vẫn ra chiêu chết người, còn luôn miệng nói muốn ta nếm trải nỗi đau đứt từng khúc ruột”. Thẩm Thiên Phong thở dài.

Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại. “Là nợ phong lưu ngày xưa sao?”

Thẩm Thiên Phong cười khổ. “Trong tiếng mắng chửi của nàng, ta mới nhớ rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra”

Thẩm Thiên Lăng chuẩn bị tư thế bị dội một chậu cẩu huyết xuống đầu!

“Năm hai mươi tuổi, ta từng bị phụ thân phái đi Tây Bắc, giúp đỡ triều đình dẹp loạn ở biên giới”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lúc đó tuổi trẻ tự cao, không màng đến quy định trong quân đội, vì vậy thường đi uống rượu ở một tửu lâu lớn ngoài sa mạc, cũng từ đó quen biết Tửu Tam nương”

“Nàng là chủ quán rượu ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Cha mẹ nàng mất sớm, nàng cùng với ca ca muội muội lập quán rượu làm ăn. Tuy chỉ là một cô nương chừng hai mươi tuổi nhưng tính tình sảng khoái hơn nhiều nam nhân khác, ta cũng rất nhanh thân thiết với nàng”

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, đây chắc là mẹ đứa bé rồi.

“Sau đó một thời gian, đại ca nàng theo thương đội đi Trung Nguyên, trong đại mạc có một ít côn đồ thấy nàng không có chỗ dựa nên nảy ý định xấu trong đầu. Có lần ta vào uống rượu thì thấy mười mấy tên cướp ngựa đang ồn ào cười đùa, bắt nàng uống một vò rượu lớn”

Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Sau đó ngươi ngứa mắt mà anh hùng cứu mỹ nhân ư?”

“Bất kể là ai thấy cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn một cô gái yếu đuối bị ức hiếp”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lúc đó ta đánh đuổi bọn cướp, Tửu Tam nương rất cảm kích nên tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, lại uống một vò rượu với ta. Đáng tiếc chúng ta không ai để ý, vò rượu lúc trước ở trên bàn bọn cướp, tuy chưa mở ra nhưng bên trong bị bỏ thuốc”

Thẩm Thiên Lăng nâng cằm thở dài, sao lại sai sót ngẫu nhiên thế được, không chỉ là Diệp cốc chủ xui xẻo, mà cô nương này càng xui xẻo!

“Đêm đó rất phóng đãng, sáng hôm sau tỉnh rượu Tửu Tam nương nói không sao, xem như mọi thứ chưa từng phát sinh”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trong sạch của một cô nương, sau ta có thể không bằng cầm thú mà bỏ qua. Vì vậy ta đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc sẽ dẫn nàng về Nhật Nguyệt sơn trang”

“Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Sau đó đại quân xuất chinh, ta sợ sau khi ta đi nàng lại bị ức hiếp nên đóng cửa quán rượu, mang nàng vào một thôn nhỏ ở biên thành chờ ta trở lại”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chiến dịch năm đó rất gian khổ, đợi lúc biên giới ổn định đã là một năm sau. Chuyện đầu tiên sau khi ta quay về chính là tìm nàng, đáng tiếc sau đó lại phát hiện, thôn kia từ lâu đã trống vắng, bên trong mạng nhện xương cốt khắp nơi. Sau khi hỏi thăm mới biết ta đi được mấy tháng thì có một bọn cướp tới đây đánh giết, cả thôn không ai tránh thoát, toàn bộ gặp nạn”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn đại ca hắn.

“Lúc đó ta nghĩ nàng đã bị giết, sau khi căm giận thì một mình hướng về sa mạc, bảy ngày bảy đêm giết sạch bọn cướp”. Thẩm Thiên Phong cười khổ. “Sau đó còn bị trầm cảm một trận, cho đến khi quay về Nhật Nguyệt sơn trang mới từ từ bình phục lại”

“Rồi sao? Tửu Tam nương không chết ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. Nhất định không chết, nếu không sao có thể tới tìm đại ca tính sổ, lại vô duyên vô cớ xuất hiện một đứa bé.

“Người tới tìm ta tính sổ là muội muội của Tửu Tam nương ở quán rượu năm xưa, tên là Hồng Cô”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nàng bảo năm đó lúc bọn cướp đến thôn xóm thì hai tỷ muội nàng đều trốn thoát, quán rượu trước kia đã bị người khác chiếm, không có tin tức của đại ca, lại phát hiện tỷ tỷ có thai, thật cực khổ không có chỗ nương thân, cho nên chỉ còn cách dựa vào làm xiếc ăn xin mà vào nam, muốn đến Nhật Nguyệt sơn trang tìm ta nương tựa”

Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Nhưng trước đó ngươi chưa từng nói qua với cha nương”. Bỗng nhiên nghe được còn không tức chết mới lạ.

“Cho nên không có ai tin tưởng nàng”. Thẩm Thiên Phong tự giễu. “Ngay cả một cô gái yếu đuối cũng không bảo vệ được, ta thật vô dụng”

Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một chén trà. “Ngươi cũng không cần tự trách, ai cũng không ngờ sự việc sẽ đến nước này”

“Nàng ngay cả cổng của Nhật Nguyệt sơn trang cũng không vào được, thậm chí chưa gặp được cả quản gia đã bị người canh cửa xem như kẻ điên mà thả chó đuổi đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sau đó để bảo vệ tính mạng, hai tỷ muội không thể không chịu nhục sống tạm ở một thanh lâu”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Sau khi vào thanh lâu một tháng, Tửu Tam nương sinh ra một đứa bé, rồi nhiễm phong hàn mà qua đời”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sau khi muội muội chôn cất nàng xong thì dẫn đứa bé bỏ trốn khỏi thanh lâu, trời xui đất khiến mà bái các môn phái hạ lưu làm sư phụ, muốn học võ tìm ta tính sổ”

“Muội muội người ta muốn giết ngươi cũng hợp lý”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Tuy chuyện này từ đầu đến đuôi ngươi không có gì sai, nhưng nếu là ta, ta cũng hận ngươi thấu xương”

“Cho nên ta không làm gì Hồng Cô”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tam nương đã chết, ta cũng chỉ đành thay nàng chăm sóc người nhà. Đáng tiếc Hồng Cô lại không chịu nghe ta giải thích, trước khi rời đi còn nói một câu ác độc, muốn ta cũng chịu nỗi khổ mà năm đó Tam nương từng chịu”

“Đứa bé đâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nàng không chịu đưa ta, còn muốn ta khổ tâm suốt đời, nếu nghe được tin đồn ta thành thân với người khác thì sẽ giết đứa bé kia”. Thẩm Thiên Phong nói.

Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí. “Đó cũng là cháu nàng!”. Điên rồi sao!

“Võ công nàng không cao, nhưng chiêu thức rất âm hiểm ác độc, không giống như người bình thường luyện tập, có vài phần theo con đường ma đạo, ánh mắt cũng không thanh tỉnh”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu ta đoán không lầm, nàng đã hơi tẩu hoả nhập ma”

“… Không chừng nàng lừa ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.

“Ta cũng nghĩ vậy nên suốt đêm giục ngựa quay về, tìm người gác cửa năm ấy mà hỏi, còn đến thanh lâu”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt. “Quả thật từng có một đôi tỷ muội bị đánh đuổi, tỷ tỷ hình như còn có thai, các nàng quả thật từng ở thanh lâu một tháng, sinh ra một đứa con trai ở đó. Thậm chí ta còn đi tìm bà đỡ, theo lời nàng miêu tả thì trăm phần trăm là Tam nương”

Chỉ nghe thôi mà Thẩm Thiên Lăng đã cảm giác muốn xỉu, huống hồ đại ca là đương sự!

“Ta đã phụ lòng Tam nương, lại càng có lỗi với đứa bé”. Nét mặt Thẩm Thiên Phong chua xót.

Thẩm Thiên Lăng cẩn thận nhìn hắn. “Cho nên ngươi trốn tránh Diệp cốc chủ?”

“Hắn không cần bị ta liên luỵ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Dù hận ta, cũng tốt hơn giày vò cùng ta”

Thẩm Thiên Lăng thầm bất đắc dĩ. “Nhưng ngươi rõ ràng không buông hắn ra được”

“Thì sao?”. Giọng Thẩm Thiên Phong khàn khàn. “Việc đã đến nước này, lẽ nào ngươi có biện pháp tốt hơn?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Được rồi, hình như không có.

“Việc này nếu nói cho hắn biết thì càng phiền lòng mà thôi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trước kia ta đối xử với hắn như vậy, cũng để khiến hắn tuyệt vọng về ta”

“Kết quả không những không đạt được mục đích, mà còn tổn thương trái tim người khác”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Diệp cốc chủ thật lòng thích ngươi”

Thẩm Thiên Phong thở dài.

“Được rồi, nói ra trong lòng cũng dễ chịu một chút”. Thẩm Thiên Lăng vỗ ngực Thẩm Thiên Phong. “Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết”

Thẩm Thiên Phong cốc đầu hắn. “Học đâu ra vẻ mặt già đời này vậy?”

“Trước hết ngủ một giấc đi”. Thẩm Thiên Lăng giục hắn vào phòng trong. “Những chuyện còn lại sáng mai nói tiếp”

“Còn có gì để nói”. Thẩm Thiên Phong ngồi trên giường.

“Đương nhiên là bước tiếp theo phải làm thế nào”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Diệp cốc chủ là người tốt, ngươi không thể bỏ lỡ”

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, tựa vào giường nhắm mắt an thần.

“Ngủ đi”. Thẩm Thiên Lăng đắp chăn cho hắn, sau đó xoay người ra ngoài.

Một loạt ám vệ đứng trong sân, dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn hắn!

Thẩm Thiên Lăng vòng qua bọn họ chạy về phòng.

Đừng như vậy chứ! Ám vệ đại nghịch bất đạo, bắt phu nhân nhà mình lên nóc phòng.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Hóng chuyện thì cùng nhau hóng!”. Ám vệ rất nghiêm túc.

“Đúng thế!”. Người bên cạnh phụ hoạ gật đầu.

“Đúng cái đầu ngươi”. Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi. “Các ngươi là ám vệ hay là paparazzi vậy!”

“Dù sao rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm”. Có người bưng hạt dưa, đậu phộng tới, còn xẻ một trái dưa hấu.

Thẩm Thiên Lăng hắn giọng, sau đó nhanh chóng nói. “Lúc ngươi vắng mặt, ta thường bị ám vệ túm lên nóc nhà, mặc kệ khóc lóc thế nào cũng không thả ta xuống, nửa đêm cũng không cho ta ngủ”

Ám vệ nhất thời khẩn trương. “Làm gì vậy?”

Thẩm Thiên Lăng cười hì hì. “Tập luyện một chút sau này đi méc”

Ám vệ hít một hơi khí lạnh, chúng ta nhất định sẽ phải dọn nhà xí!

“Còn muốn nghe sao?”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất vô tội.

Sau đó hắn được hai ám vệ nâng lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà mang về phòng ngủ, còn trải đệm đắp chăn, sau đó xoay người chạy như bay!

Thẩm tiểu thụ nằm trên giường vui sướng một chút, sau đó đứng dậy tắm rửa súc miệng, sau khi mặc áo vào thì tiếp tục đờ ra trên giường.

Cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài, ánh sáng cũng lấp lánh.

Thế giới này rõ ràng rất tốt đẹp, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra những chuyện không tốt.

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dại, chuyện đại ca thật hỗn loạn, không biết giờ này Thiên Ổ Thuỷ trại sao rồi.

Cách xa nhau mới có 2 ngày mà đã dài đằng đẵng như đã rất lâu, cái gọi là sống một ngày mà bằng một năm chắc cũng là như thế.

Thật hi vọng hắn có thể bình yên, mau chóng trở về…

Đêm nay, Thẩm Thiên Lăng mơ màng lúc ngủ lúc tỉnh, hầu như trằn trọc cả đêm. Mà bên trong Thiên Ổ Thuỷ trại Tần Thiếu Vũ cũng không ngủ được, chờ đêm khuya thanh vắng lẻn ra khỏi viện, hướng về phía bắc mà mấy hôm trước nghe Ma giáo nhắc tới để do thám.

“Nếu lỡ như có người tới kiểm tra, thấy thiếu một người thì…”. Trương Đại Phúc rất khẩn trương.

Chân nhân thản nhiên nhìn hắn. “Sợ ư?”

“Hơi chột dạ”. Trương Đại Phúc thành thật nói.

“Yên tâm đi, có người tới ngươi cứ giả bộ ngủ, không cần che giấu cho hắn”. Chân nhân trấn an.

Trương Đại Phúc hơi bối rối. “Tiền bối không sợ hắn bị phát hiện ư?”

“Có sợ cũng không thay đổi được gì, cần gì phải tự khiến bản thân lo lắng”. Chân nhân nói. “Huống hồ khinh công hắn rất tốt, lại giữa đêm tối, nhất định không bị phát hiện”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền vào một mảnh ồn ào, còn kèm theo mấy câu quát lớn “Ai?”, “Đứng lại!”.

Trong nháy mắt Trương Đại Phúc bị doạ trắng bệch.

“Quay về nằm đi, nếu có người đến, giả ngu được thì cứ giả ngu!”. Chân nhân đẩy hắn về trong chăn.

Trương Đại Phúc run rẩy nhắm mắt lại, tay siết chặt chăn.

Chân nhân cũng nằm lại trên giường, yên lặng nghe tiếng động bên ngoài.

Tiếng ồn ào nhất thời đi xa, xung quanh lại khôi phục vắng vẻ. Chân nhân khẽ nhíu mày, định cân nhắc có nên ra ngoài kiểm tra một chút hay không thì một người đã nhảy vào cửa sổ.

Trương Đại Phúc hơi hé mắt, sau khi thấy rõ là ai thì trở nên vui mừng.

“Không phải đuổi theo ngươi ư?”. Chân nhân hạ giọng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, ngồi lại bên giường nói. “Ta mới ra cửa thì gặp một đội tuần tra, vì vậy trốn trong cây định tránh qua, ai ngờ cách đó không xa chạy tới một người, sau khi ngã sấp xuống thì kinh động đến bọn người Ma giáo”

“Có phải người trong Bạch đạo bị nhốt không?”. Chân nhân hỏi.

“Không phải, nhìn thân hình thì dường như là một đứa trẻ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hơn nữa còn là người trong Ma giáo. Lúc hắn bị bọn họ bắt, ta còn nghĩ có nên cứu hay không thì một nữ tử đã vội vã chạy tới, nói vài câu rồi mang hắn đi”

“Ngươi không sao là tốt rồi”. Chân nhân nói. “Xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, đêm nay Ma giáo e rằng tăng mạnh phòng ngự, ngươi đừng ra ngoài thì tốt hơn”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nằm trên giường thở dài. Lần này Phượng Cửu Dạ sắp đặt rất cẩn thận, mình lại không thể tuỳ ý ra ngoài, không biết kéo dài đến khi nào.

“Đừng vội”. Chân nhân vỗ vai hắn. “Làm việc lúc nào cũng phải tránh không để cho bản thân loạn lên”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Đa tạ sư phụ giáo huấn”

“Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần”. Chân nhân nói. “Ta dạy cho ngươi một đoạn khẩu quyết”

Tần Thiếu Vũ hơi kinh ngạc.

“Dù là gọi theo Lăng nhi, nhưng ngươi ít nhiều gì cũng gọi ta một tiếng sư phụ”. Chân nhân nói. “Cũng phải cho ngươi chút lễ vật gặp mặt”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Đa tạ sư phụ”

“Đêm còn dài, dẫu sao cũng không có gì làm”. Chân nhân nói. “Lăng nhi không thể học võ, ngươi cũng là nhân tài hiếm thấy, đáng tiếc năm ấy bái nhầm sư phụ”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ta có thể học không?”. Sau khi Trương Đại Phúc nghe được thì hơi hâm mộ.

“Đương nhiên”. Chân nhân rất rộng rãi, bắt đầu truyền dạy từng chữ một.

Trương Đại Phúc vểnh tai nghe gần nửa nén nhang, sau đó há mồm ngáy o o.

Hoàn toàn không hiểu, thật khiến người ta buồn ngủ.

Tần Thiếu Vũ luyện một đêm, hôm sau cảm thấy rất sảng khoái, kinh mạch hình như càng thông suốt.

“Tâm pháp này có thể giúp nội lực của ngươi tinh thuần hơn”. Chân nhân nói. “Đợi trừ hết khí bẩn trong cơ thể, ta sẽ dạy ngươi một bộ đao pháp”

“Đa tạ sư phụ”. Tần Thiếu Vũ điều chỉnh nội tức xong thì đứng dậy giãn gân cốt.

“Ngươi cả đêm không ngủ ư?”. Trương Đại Phúc giật mình hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Không buồn ngủ ư?”. Trương Đại Phúc rất khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ cười cười. “Luyện công xong thì còn thư thái hơn gấp trăm lần”

“Cũng may”. Trương Đại Phúc cảm thán một chút. “May là luyện xong vẫn phải ăn cơm, nếu không thì đầu bếp mất hết việc làm”

Tiếng chuông quen thuộc lại vang lên trong sân, mọi người lại bắt đầu một ngày làm việc, hấp bánh bao, nấu cháo, sau đó chuẩn bị đưa sang phía Bắc.

Sau khi chuẩn bị xong bốn giỏ lớn đầy bánh bao, lại chờ không thấy người đến lấy, Tần Thiếu Vũ vừa cứng ngắc đốn củi trong viện, vừa âm thầm tính toán bước tiếp theo.

“Sao còn chưa tới?”. Đợi một lát, Bạch Liên Hoa rõ ràng hơi gấp gáp.

“Chắc là tiêu chảy rồi”. Người hầu suy đoán. “Hôm qua có người mua nhầm đậu phộng cũ, ban đêm nhà xí bị chen lấn muốn sập”

“Vô dụng”. Bạch Liên Hoa thiếu kiên nhẫn. “Gọi mấy đầu bếp đưa tới đi”

Người hầu nghe vậy khó xử. “Lúc trước Kim Xà Bà Bà đã dặn, tốt nhất đừng để người trúng cổ đi lung tung”

“Có ta và ngươi đi theo, mấy tên đầu gỗ này chẳng lẽ còn có thể quấy rối?”. Bạch Liên Hoa móc chuông bạc ra lắc lắc hai cái, sau đó chỉ vào Tần Thiếu Vũ. “Lấy màn thầu đi theo ta”

Tần Thiếu Vũ mừng thầm trong lòng, buông búa trong tay xuống, giống như con rối mà nâng lên một giỏ trúc.

Bạch Liên Hoa lại gọi hai con rối khác, cùng nhau gánh đến phía bắc. Tần Thiếu Vũ thản nhiên quan sát dọc đường, chỉ thấy toàn bộ Thiên Ổ Thuỷ trại đều là người của Ma giáo, cùng với một bộ phận người hầu không chịu nổi tra tấn mà tự nguyện cho Phượng Cửu Dạ sử dụng.

Mấy năm nay tuy Ma giáo vẫn chưa ngừng lại, nhưng cũng không thật sự gây quá nhiều sóng gió. Nói chính xác thì đây là lần đầu tiên Phượng Cửu Dạ lộ ra thực lực. Ma giáo nhiều người như vậy, lại thêm Khương Cốt bang và chim báo tang, khó trách Phượng Cửu Dạ có thể tự tin thống nhất giang hồ. Nếu không may mắn tình cờ gặp được phượng hoàng thì hậu quả e rằng không tưởng tượng nổi.

Đoàn người hướng về phía Bắc, tuần tra ngày càng nghiêm ngặt, mặc dù tất cả mọi người đều biết Bạch Liên Hoa nhưng cũng phải kiểm tra lệnh bài mới cho vào. Từ cửa vào khe núi phía Bắc cho tới cuối ao đầm đất trũng, một đoạn ngắn mà có tổng cộng bảy cửa, có thể thấy Phượng Cửu Dạ coi trọng chỗ này bao nhiêu.

Còn chưa tới gần vùng đất trũng thì Tần Thiếu Vũ đã ngửi thấy mùi khí độc gay mũi, càng đi vào trong càng nồng nặc, khi đến nơi thì người bình thường hầu như đã không thể hô hấp, thế mà bọn người Ma giáo vẫn có thể nuốt trôi cơm.

Vùng đất trũng đã bị đào ra một cái hố to, vách đá hai bên treo hai chiếc lồng sắt lớn, bên trong đầy cóc và rắn độc, nhìn qua khiến người ta sởn gai ốc.

“Đặt xuống đi”. Bạch Liên Hoa ra lệnh. “Sau đó trở về với ta!”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến một tiếng hô nhịp nhàng. “Cung nghênh Giáo chủ!”

Giáo chủ tới? Trong lòng Bạch Liên Hoa kinh ngạc, vội vàng ra đón. Những người còn lại cũng đồng loạt cúi đầu quỳ dưới đất. Trong chốc lát ở sơn cốc chỉ có Tần Thiếu Vũ và hai con rối còn lại đang đứng.

“Sao rồi?”. Phượng Cửu Dạ bịt mũi vào trong, vẻ mặt đầy chán ghét.

“Bẩm Giáo chủ, đã gần xong”. Bạch Liên Hoa nói. “Đêm qua xảy ra chút chuyện nhỏ, không biết Giáo chủ có biết không?”

CHƯƠNG 106: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓNG NẢY!

“Chuyện gì?”. Phượng Cửu Dạ hỏi.

Bạch Liên Hoa kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

“Bảo nàng từ nay về sau xem kĩ nó!”. Trong mắt Phượng Cửu Dạ có chút không kiên nhẫn. “Nếu ngày nào đó bị người ta không cẩn thận chém chết thì đừng chạy đi đòi chết!”

“Vâng”. Bạch Liên Hoa cúi đầu nhận lệnh.

“Ba người này là sao?”. Phượng Cửu Dạ cau mày nhìn Tần Thiếu Vũ.

Nét mặt Tần Thiếu Vũ rất ngây dại, giống như con rối mà nhìn chằm chằm hòn đá xa xa.

Diễn cực tốt!

“Bẩm giáo chủ, hôm nay thiếu người nên tìm ba tên đến đưa cơm”. Bạch Liên Hoa nói. “Thuộc hạ đang chuẩn bị dẫn bọn họ về”

Chuyện không quan trọng, Phượng Cửu Dạ cũng không hỏi nhiều nữa, tiến lên nhìn vào trong hố. “Công trình có thuận lợi không?”

“Đương nhiên”. Bạch Liên Hoa nói. “Giáo chủ nhất thống giang hồ là thiên mệnh, gần đây không mưa không gió, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta”

“Sớm hoàn thành thì sớm có người để luyện cổ”. Phượng Cửu Dạ nói. “Kéo dài lâu quá lỡ mấy kẻ ăn hại đó bị thuỷ lao làm hỏng chân thì ta sử dụng thế nào được!”

“Thuộc hạ sẽ cố hết sức thúc giục, có điều dù tiến độ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng hoàn thành Ngũ Độc hồ trong vài ngày”. Bạch Liên Hoa đề nghị. “Nếu Giáo chủ lo lắng, hay là thả những người đó ra khỏi thuỷ lao trước, chuyển tới địa lao ở Tây Bắc giam giữ tạm?”

“Cũng được”. Suy nghĩ một lát, Phượng Cửu Dạ gật đầu. “Trước hết phái người kiểm tra địa lao Tây Bắc có vững chắc hay không, sau khi đổi chỗ giam thì tăng thêm người canh chừng, không được để xảy ra chuyện”

Địa lao Tây Bắc? Tần Thiếu Vũ thầm cười nhạt, đến đây quả thật không uổng công chút nào.

Sau khi quay về, Tần Thiếu Vũ tìm cơ hội nói cho chân nhân biết chuyện này.

“Dựa theo bản đồ lúc trước, ở Tây Bắc Thiên Ổ Thuỷ trại quả thật có một địa lao”. Chân nhân nói. “Nhưng xung quanh không có chỗ ẩn nấp, lại đối diện pháo đài, điều kiện không có lợi cho chúng ta”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .